Logo Galaxy Header flex-none

Tải ứng dụng galaxy Cinema

Tra cứu lịch chiếu và đặt vé siêu nhanh

Trang chủ / Blog điện ảnh / Vương Gia Vệ: Những Câu Thoại Hoan Lạc Trên Nỗi Buồn

Vương Gia Vệ: Những Câu Thoại Hoan Lạc Trên Nỗi Buồn

Phim của Vương Gia Vệ luôn đậm đặc mùi “cô đơn”, đó có thể đến từ thứ tình yêu đơn phương nhưng đầy khoái cảm, hoặc đôi khi lại xuất hiện khi một cặp đôi xa nhau theo cách hạnh phúc nhất.

Nhịp phim chậm, tiết tấu rời rạc, mỗi khung hình như những lát cắt vội từ cuộc sống. Tưởng chừng sẽ khiến người xem cảm thấy khó chịu vì sự lung tung ấy, thế nhưng mê cung điện ảnh của lão họ Vương kia khiến cho bất cứ ai lạc vào cũng đều say đắm. Họ phấn khích bởi cái nét “đời” rất đời kia, rùng mình lên bởi sao cảm xúc đấy lại quen thuộc và gần gũi đến thế.

Không có sự phân chia giai cấp, dù là tầng lớp lưu manh xã hội đen, hay là sự lạc lối của một “tay chơi”, cho đến mối tình vụng trộm đẹp nao lòng…, tất cả dưới bàn tay của Vương đều trở thành cực phẩm. Thứ điện ảnh khiến người ngồi trước màn hình phải say, say để tận hưởng giai điệu tình nồng đầy kiêu sa của từng góc máy. Mỗi tác phẩm của Vương Gia Vệ tựa như điệu jazz ngẫu hứng, có lúc cảm thấy thật sầu, khi thì cảm thấy như muốn nghiện mãi không dứt.

Thoại phim chính là vũ khí đáng gờm nhất của Vương kính đen. Đặc biệt chúng càng có sức ảnh hưởng lâu dài hơn, khi được các tài tử lừng lẫy nhất xứ Cảng Thơm biểu lộ qua giọng nói cùng âm điệu đầy quyến rũ.

A Phi Chính Truyện (1990)

Trương Quốc Vinh đã xây dựng hình tượng bad boy kinh điển đến mức được xưng tụng là James Dean Châu Á. Vậy thì phương châm sống của chàng trai đại diện cho tuổi trẻ hoang dại, mất phương hướng là gì?

  • “Tôi đã từng nghe kể về một loài chim không chân. Loài chim ấy cứ bay mãi, mỗi lúc mệt thì lại tựa vào gió để nghỉ ngơi. Nó chỉ đáp xuống duy nhất một lần trong đời. Đấy là khi chết đi!”

Đông Tà Tây Độc (1994)

Quy tụ dàn diễn viên hùng hậu nhất ở thời điểm ấy, tất cả đều là những ngôi sao có thực lực. Khi ra mắt tại các rạp chiếu phim, doanh thu của Đông Tà Tây Độc không nằm ngoài dự đoán, chính là: TỆ.

Vì sao ư? Đấy không phải là một màn Hoa Sơn Luận Kiếm giữa Ngũ Bá, càng không hề phô diễn ra sức mạnh của bí kíp Cửu Âm Chân Kinh. Câu chuyện trong phim không còn thuộc về Kim Dung tiền bối, tất cả chỉ là trí tưởng tượng về Vong Tình Thủy, về nỗi buồn và sự đơn độc của lão Vương mà thôi

  • “Phiền não lớn nhất của con người, chính là ký ức. Con người đau khổ bởi vì nhớ quá nhiều. Nếu quên hết mọi chuyên, như vậy mỗi ngày đều là một khởi đầu mới. Chẳng phải quá tốt hay sao?”

Trùng Khánh Sâm Lâm (1995)

Này, thất tình không quá tệ đâu, ít nhất là đối với những ai sắp sửa tìm xem Trùng Khánh Sâm Lâm, sau khi đọc đến những dòng này chỉ vì tò mò.

Cô đơn của họ Vương kia giờ đây tươi sáng hơn đấy, có nét đáng yêu một tí. Những ai đang yêu có thể sẽ mỉm cười khi thưởng thức phim, kẻ nào vừa tan vỡ với người thương thì cũng sẽ ngưng cơn buồn rầu.

  • “Tất cả chúng ta đều có lúc thất tình. Mỗi khi thất tình, tôi đều chạy bộ. Chạy làm tiêu hao nước trong cơ thể. Vậy là chúng ta không còn nước mắt để khóc nữa.”

 

  • “Nếu trí nhớ là một cái hộp, tôi mong rằng nó sẽ không hết hạn. Còn nếu có một thời hạn để điền vào, tôi hy vọng đấy sẽ là “một triệu năm”. ”

Xuân Quang Xạ Tiết (1997)

Hạnh phúc bên nhau trong tình yêu nghĩa là được ở bên cạnh người mà mình thương nhất. Chưa hẳn đâu, đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản là của một người với chính quá khứ của người ấy. Xuân Quang Xạ Tiết là phim như thế nào hả? Thì chính là phim nói về tình yêu, rồi ghen tuông, rồi tan vỡ giữa hai con người.

  • “Lê Diệu Huy, chúng ta làm lại từ đầu đi.”

Tâm Trạng Khi Yêu (2000)

Là kiệt tác của Châu Á, luôn nằm trong danh sách những bộ phim hay nhất mọi thời đại. Tâm Trạng Khi Yêu cần sự “cảm” của khán giả ở một chiều sâu mới. “Yêu” giờ đây được khắc họa về với bản chất đơn sơ nhất của nó, gần như thách thức mọi ngưỡng cửa đạo đức của con người. Xúc cảm đến từ “yêu” khiến đôi lứa rung động, à thôi – cũng có khi khiến cả hai mãi mãi không thể đến với nhau.

  • “Anh ấy nhớ những tháng ngày đã qua ấy, như nhìn qua ổ cửa kính bám bụi. Quá khứ là thứ người ta có thể nhìn, nhưng không thể chạm vào. Mọi thứ anh ấy thấy đều không rõ ràng, không thể nghe, càng không thể thấy.”

 

  • “Khi người ta có những bí mật không thể chia sẻ, họ lên núi tìm một gốc cây và đục lỗ. Sau đấy thì thầm tất cả bí mật vào lỗ rồi dùng đất lấp lại. Như vậy sẽ không ai khám phá ra được điều thầm kín ấy.”

2046 (2004)

Trải qua nhiều đau thương, bỏ mặc lại những biến cố. Thứ còn tồn tại mà khiến con người ưu phiền, phải chăng chính là ký ức? Dù là kỷ niệm hay ký ức, tất cả đều đã thuộc về quá khứ, nhưng chính quá khứ ấy lại là hiện thực không thể thay đổi được. Vậy còn tương lai sẽ ra sao?

  • “Ký ức lúc nào cũng vương dấu lệ rơi…”

 

  • “Anh ấy không hề quay lại. Như thể đã lên một chuyến tàu dài, đến tương lai mù mịt trong màn đêm xa xăm kia. Những ai đi đến 2046 cũng đều có chung mục đích. Họ muốn tìm lại ký ức đã mất. Là vì năm 2046 không có bất cứ điều gì thay đổi. Vì những người đi đến đó không ai trở về cả.”