Tra cứu lịch chiếu và đặt vé siêu nhanh
Thập niên 70, hãng Gia Hòa sở hữu Lý Tiểu Long, bỏ tiền chiêu mộ nhiều nhân tài, không ngại kinh phí mà thử sức nhiều thể loại mới, trở thành thế lực tối cao của ngành phim ảnh. Chính nhờ sự cải tiến tư duy, vào thập niên 80 - giai đoạn hoàng kim rực rỡ của điện ảnh Hongkong chính thức bắt đầu với nhiều bộ phim hay, đa dạng về chủ đề.
Từ Khắc, Ngô Vũ Sâm hay Thành Long, Châu Nhuận Phát, phim xã hội đen…, chính là những đại diện tiêu biểu cho thời kỳ này.
Ý thức được sự yếu thế trước Gia Hòa, Thiệu Thị tập trung phát triển mảng truyền hình TVB. Lứa diễn viên được đào tạo với phương pháp diễn xuất mới, cập nhật từ chính kỹ thuật Method Acting đã cho ra đời những cái tên bất tử như Châu Nhuận Phát, Lương Triều Vỹ, Vạn Tử Lương, Trương Quốc Vinh, Mai Diễm Phương, Trương Mạn Ngọc, Trịnh Du Linh, Châu Tinh Trì…
(Lý Tiểu Long (trái) và Thành Long)
Liên tiếp cho ra mắt nhiều tác phẩm dẫn đầu doanh thu phòng vé tại các rạp chiếu phim, những năm 1991-1994 cái tên Châu Tinh Trì trở thành đối thủ đáng gờm trước “đại ca” Châu Nhuận Phát, Thành Long hay Trương Quốc Vinh. Tầm nhìn đi trước thời đại, luôn cài cắm các thông điệp nhiều tầng ý nghĩa, đặc biệt là không ngần ngại đưa những trải nghiệm của bản thân vào phim. Phim của Tinh Gia từ chỗ bị đánh giá là “hài nhảm”, sau nhiều năm nhìn lại đều khiến công chúng thán phục bởi giá trị nhân văn độc đáo. Dù xem lần đầu hay đã xem nhiều lần cũng phải cười – khóc bởi các tình huống “nhìn vậy mà không phải vậy” do Châu Tinh Trì sáng tạo nên.
(Châu Tinh Trì trong Tuyệt Đỉnh Kungfu)
Như vậy, từ lối diễn nặng tính kịch, mang sự cường điệu ở thời kỳ 1950-1960, cho đến những năm 80 đã được phát triển và cho ra đời dàn sao điện ảnh đúng chất, diễn xuất tinh tế, thoại tự nhiên. Thậm chí tên tuổi và thành tựu của họ vang danh khắp thế giới. Hongkong ghi tên mình với tư cách là một trong ba nền điện ảnh lớn nhất thế giới, bên cạnh Hollywood và Bollywood.
Từ Khắc đã biến thể loại võ thuật trở thành những kiệt tác được ví như kỳ quan hùng vĩ, Ngô Vũ Sâm đưa khái niệm đấu súng “tam điệp” trở nên đầy kịch tính nhưng không kém phần hoa mỹ, Châu Tinh Trì biến chất hài nhảm của mình thành tác phẩm đầy ý nghĩa…
Lý Tiểu Long cùng với Hứa Quán Kiệt được xem là một trong những diễn viên Hongkong đầu tiên “đem chuông đánh xứ người”, khi mà những tác phẩm của họ được trình chiếu ở trời Tây.
Loạt phim Hoàng Phi Hồng được tái sinh dưới bàn tay Từ Khắc, có sự góp mặt của ngôi sao Lý Liên Kiệt đạt thành công rực rỡ. Những màn võ thuật đỉnh cao được chỉ đạo bởi Lưu Gia Lương hoặc Viên Hòa Bình làm cả thế giới choáng ngợp bởi kungfu Châu Á.
Cứ tưởng võ hiệp sẽ là dòng phim duy nhất mang về tiếng tăm cho Hương Cảng, nhưng rồi Ngô Vũ Sâm và Lâm Lĩnh Đông lại khiến Hollywood cũng phải ngưỡng mộ bởi những thước phim hành động hoa mỹ, đậm đặc bản sắc tình nghĩa huynh đệ.
Lý Mã Khắc (Anh Mark) oai hùng của Châu Nhuận Phát là thần tượng của biết bao thế hệ yêu phim, “tam kiệt” Tống Tử Hào – Tống Tử Kiệt – Lý Mã Khắc là những Anh Hùng đem Bản Sắc phương Đông lan tỏa khắp nơi. Điện ảnh Hongkong lúc này quyến rũ bởi sự hiện diện của những vị “đại ca” máu mặt như Nhậm Đạt Hoa, Vạn Tử Lương, Châu Nhuận Phát….
(Châu Nhuận Phát (trái và Vạn Tử Lương trong Anh Hùng Hảo Hán)
Tất nhiên, không thể nào bỏ qua các nữ minh tinh lừng lẫy nhất, mỗi người một vẻ đẹp riêng hút hồn bất cứ ai lần đầu chạm mặt nhan sắc của họ. “Tứ đại mỹ nhân” gồm Lâm Thanh Hà, Trương Mạn Ngọc, Quan Chi Lâm, Lý Gia Hân, cùng với Vương Tổ Hiền, Chung Sở Hồng, Lưu Gia Linh, Khưu Thục Trinh…, đều là “người tình trong mộng” của những cậu trai trẻ.
(Từ trái sang: Quan Chi Lâm, Lý Gia Hân, Lâm Thanh Hà, Trương Mạn Ngọc)
Nếu cho rằng thế giới của “Hội tam hoàng” và sự tranh đấu trong võ lâm giữa hai phái chánh tà quá căng thẳng, khán giả có thể chọn thả hồn vào khung cảnh mờ ảo, đầy lạc lõng hòa cùng điệu jazz chơi vơi trong bối cảnh Hongkong của riêng Vương Gia Vệ.
Bộ phim đầu tiên của Vương “kính đen” cũng đi theo đề tài “xã hội đen” đang làm mưa làm gió thời điểm cuối những năm 80. Tuy nhiên những màn thanh toán đẫm máu được “lãng mạn” hóa đi, mối tình giữa tên du côn Lưu Đức Hoa và cô sinh viên Trương Mạn Ngọc trong Vượng Giác Tạp Môn đi vào lòng người bởi nó đẹp theo cách bình dị nhất. Để rồi kết thúc bằng một nỗi buồn ám ảnh đầy khổ đau.
Thế nhưng lão đạo diễn họ Vương chỉ thật sự chạm tới đỉnh cao khi bắt đầu chuyển hẳn sang dòng phim tình cảm. Nói theo một cách nào đó, phim của Vương như là tập hợp những lát cắt của cuộc đời và cảm xúc, sau đấy bỏ vào vài giai điệu kiều diễm, kết hợp cùng các góc máy đẹp đến “hùng vĩ”, như vậy là trở thành một bộ phim nghệ thuật đầy ngạo mạn. Có đôi khi ngồi xem chưa kịp hiểu rõ câu chuyện đang diễn ra, hoặc không thể theo kịp mạch phim với những đoạn cắt cảnh đột ngột, nhưng vẫn nào có quan trọng.
Bởi lẽ người xem vốn đã bị cuốn theo tình cảm của các nhân vật trên phim, họ mê đắm gã Húc Tử kiêu căng đầy đáng thương, là “cánh chim không chân” nhưng gã vẫn khiến bao cô nàng khát khao có được. Làm sao có ai cưỡng lại được sự quyến rũ từ Tô Lệ Trân xinh đẹp, dù chỉ đơn giản đi mua thức ăn tối, nàng làm tất cả say đắm dưới bộ sườn xám và nụ cười khiến đàn ông chỉ muốn ôm vào lòng che chở. Tươi vui hơn thì lại có tay cảnh sát 223 với triết lý sống khi thất tình thì cứ chạy bộ cho ra mồ hôi, mất nhiều nước như vậy sẽ không còn nước mắt để khóc. Tay này thậm chí can đảm ăn hết cả chục lon dứa đóng hộp trước khi đi tìm tình yêu mới. Cuối cùng thì cô đơn liệu có phải chính là hoan lạc đỉnh cao của tình yêu hay không, bởi vì hạnh phúc bên nhau có thể được định nghĩa là hạnh phúc giữa hai người, hoặc của một người với chính quá khứ của người đó. Dù có là gì, tiếng khóc của Lê Diệu Huy trong băng thu âm hay sự nức nở nhói lòng của Hà Bảo Vinh đều chỉ còn là ký ức.
(Từ trái sang: Trương Quốc Vinh, Mai Diễm Phương, Lương Triều Vỹ)
Thế gian đã không còn “Tứ Liêu Ảnh Hậu” Mai Diễm Phương, khoảnh khắc đẹp nhất của Trương Quốc Vinh vĩnh viễn được ghi nhớ, một Lương Triều Vỹ với ánh mắt nồng nàn thuở ban đầu chứa đầy ảo mộng, sau cùng là những tiếng cười thời niên thiếu cùng với Châu Tinh Trì. Hương Cảng hay Hollywood Phương Đông vẫn còn đó, nhưng những ánh đèn neon nhiều màu giờ đây lại được nhắc đến như một thứ để hoài niệm.