Tra cứu lịch chiếu và đặt vé siêu nhanh
“Nếu trí nhớ là một cái hộp, tôi mong nó không hết hạn. Nếu có một cái hạn được đề vào, tôi sẽ để vào đấy “một triệu năm” “.
Thất tình thì sẽ thấy cô đơn, không còn người mình yêu nhất bên cạnh nên lòng càng thêm phiền muộn. Trong tình cảnh ấy, có thể là lao vào những cuộc vui thâu đêm cùng các mối tình chớp nhoáng để giải sầu, hoặc đắm chìm vào trong men rượu nhằm vơi đi nỗi nhớ.
Nỗi đau sau sự chia tay được anh chàng Hà Chí Vũ (Kim Thành Vũ) đối mặt bằng cách chạy bộ và ăn dứa đóng hộp.
“Tất cả chúng ta đều có những lúc thất tình. Tất cả những lần thất tình tôi đều chạy bộ. Chạy bộ làm tiêu hao nước trong cơ thể. Thế là ta không còn nước mắt để khóc nữa.”
Hà Chí Vũ là một cảnh sát mang số hiệu 223, cuộc tình của anh chấp dứt vào ngày Cá tháng Tư. Hiển nhiên anh vẫn muốn luôn níu kéo và hy vọng bạn gái quay trở lại. Nhưng….
“Tại một nơi nào đó, bằng một cách nào đấy, tất cả mọi thứ đều có ngày hết hạn. Cá hộp hết hạn, thịt hộp hết hạn, cả giấy bọc cũng thế. Tôi tự hỏi liệu rằng trên thế gian này có thứ gì sẽ không bị hết hạn?”
Ngay trong đêm kỷ niệm một tháng độc thân, anh ăn hết số dứa đóng hộp có ngày hết hạn vào 1/5 và quyết định ra ngoài tìm kiếm mối quan hệ mới.
Hôm đấy cũng là một ngày đặc biệt đối với người phụ nữ tóc vàng bí ẩn luôn đeo kính râm (Lâm Thanh Hà). Cô ta dường như là một tội phạm, toan tính phi vụ vận chuyển chất cấm phi pháp nhưng gặp thất bại, điều tệ hơn là không phải do cảnh sát can thiệp, mà bị chính những tên đồng bọn “chơi” một vố khá đau.
Lang thang với thất bại thì cô vô tình lại gặp trúng tay cảnh sát 223 gàn dở thất tình trong quán bar. Chàng trai có màn làm quen khá “nát” nhưng đủ gây được ấn tượng thú vị.
“Có ba lý do để phụ nữ đeo kính râm vào lúc này. Họ bị mù, họ là tội phạm..., hoặc là thất tình, không muốn người khác nhìn thấy mình đang khóc.”
Chương đầu tiên của Trùng Khánh Sâm Lâm dần đến hồi kết, một câu chuyện tình buồn trên nền mặt tối của Hongkong. Đó là sự hối hả không ngủ của những kẻ sống ngoài vòng pháp luật, đồng thời cũng chứa đựng sự gấp rút muốn mau chóng bỏ lại hết nỗi buồn và thoát khỏi cô đơn của những trái tim tan vỡ vì tình.
Vương Gia Vệ đem đến sự hỗn loạn đơn độc trong mỗi khung hình, nét rối rắm ấy cũng hệt như tâm trạng của người phụ nữ tóc vàng và Hà Chí Vũ. Sắc màu u ám nhưng nhuộm vào ánh vàng phảng phất, gợi nhắc về những ký ức cũ càng cho thấy các nhân vật mang tâm trạng trống rỗng, vô định.
“Chúng ta gặp mặt những người khác hằng ngày, có thể chẳng biết nhau. Nhưng chúng ta có thể trở thành bạn tốt vào một ngày nào đó…”
Như để khắc họa sự đối lập với Hà Chí Vũ, viên cảnh sát 633 (Lương Triều Vỹ) lại vẫn là cậu thanh niên bị thất tình, nhưng mang dáng dấp đỡ sầu não hơn một tí.
Bối cảnh vẫn là khu thương xá Trùng Khánh, nhưng lần này âm hưởng rực rỡ có vẻ chiếm phần chủ đạo, đem đến kỳ vọng về một diễn biến tươi đẹp hơn. Vừa thực vừa ảo, lần này thứ đáng nhớ nhất trong câu chuyện thứ hai là âm thanh. Đấy là câu hát văng vẳng “All the leaves are, and the sky is grey …”, đến từ California Dreamin’ được Phi (Vương Phi) suốt ngày nghêu ngao với âm lượng cực lớn.
Cô gặp 633 tại cửa hàng thức ăn nhanh nơi mình làm việc. Là một cảnh sát tử tế nhưng lúc nào cũng toát ra sự lạnh lùng, lơ là. Ánh mắt lúc nào cũng chất chứa tâm sự có thể là điều đã thu hút Phi, một tên điển trai như thế mà bị bồ “đá”, thế là lúc nào cũng mang một nét buồn man mác…, bỗng nhiên cô thấy những thứ đó hội tụ hòa hợp khiến cho anh ta trông thật hay ho. Phi đã yêu 633.
Có thể khi yêu vào, ai cũng từng có ít nhất vài lần làm đủ trò điên rồ, thậm chí là vớ vẩn nhưng miễn sao cảm thấy rằng xứng đáng và hoàn toàn vui vẻ. Phi thương thầm 633, “phách phách” trong nhà anh, những sự thay đổi xáo trộn ấy tưởng chừng vô hại nhưng thật sự có tác dụng, khiến cho trái tim cô độc kia cảm nhận được điều khác thường nhưng vẫn thấy như được sưởi ấm lần nữa.
Nếu Kim Thành Vũ đầy non nớt và vụng về trong diễn xuất (nhưng lại phù hợp với sự ngây ngô đáng yêu của nhân vật Hà Chí Vũ), thì Lương Triều Vỹ hoàn toàn thâu tóm và làm chủ mỗi một cảnh anh xuất hiện.
Ánh mắt ngọt ngào đi kèm cái nhíu mày nhẹ không chỉ chinh phục trái tim của Phi, mà còn đánh gục bất kỳ khán giả khó tính nào. Chàng 633 đẹp trai với đôi mắt ướt đầy quyến rũ, khiến cho các cô gái muốn ở lại bên cạnh, ôm anh vào lòng và vỗ về để xoa dịu nỗi đau người đàn ông ấy đang chịu.
Khác với hình tượng người phụ nữ tóc vàng kiêu kỳ khó đoán do Lâm Thanh Hà xây dựng, Vương Phi đã xuất sắc khi hóa thân thành một cô nàng bất thường nhưng dễ thương tuyệt đối. Không ít lần người xem phải nở nụ cười bởi nét bối rối, những hành động hậu đậu của cô nàng vì chúng quá chân thật, không hề gây khó chịu mà còn vô cùng dễ mến, dễ yêu. Có lẽ hình ảnh Phi nhún nhảy theo điệu nhạc California Dreamin’ là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất của điện ảnh.
Vương Gia Vệ lần này dùng sự tương phản để miêu tả Hongkong theo cách riêng của ông, một Hongkong ngập tràn ánh đèn Neon nhưng lại truyền tải đầy đủ thái cực cảm xúc hỷ, nộ, ái, ố. Không có quá nhiều tỷ lệ vàng trong bố cục, góc máy hẹp, có thể chật chội đấy nhưng khiến cho phần hồn của phim trở nên gần gũi, dễ cảm hơn. Chính sự kết hợp mọi yếu tố đơn giản ấy đã làm Trùng Khánh Sâm Lâm đậm đặc chất điện ảnh, một phim hay đúng nghĩa hoàn hảo về cả phần nghe lẫn phần nhìn.
Sau một Đông Tà Tây Độc gặp thất bại phòng vé khi ra mắt tại các rạp chiếu phim, có lẽ Vương Gia Vệ đã tự cho phép bản thân “thư giãn” hết mức và thực hiện dự án Trùng Khánh Sâm Lâm với tâm trạng thoải mái nhất. Điều này phần nào giúp ông tạo ra được trải nghiệm điện ảnh đáng nhớ đạt đỉnh cao nghệ thuật xuất sắc.