Tra cứu lịch chiếu và đặt vé siêu nhanh
Chuyện tào lao mà đem đi kể lại rồi dựng thành phim thì chắc kịch bản như mớ tầm phào. Ấy vậy mà năm 1994, làng điện ảnh thế giới chứng kiến sự ra đời của một trong những tựa phim hay nhất lịch sử - Pulp Fiction! Đúng rồi đấy, phim có cái tên Việt hóa cực kỳ dễ hiểu “Chuyện Tào Lao”.
Tại sao lại là Pulp Fiction? Vì thật sự nội dung của phim nếu kể bằng văn xuôi tóm tắt thì giống như mấy mẩu tin phiếm trên báo lá cải vậy. Rất là hỗn tạp, bạo lực pha chút giật gân. Chưa kể là Pulp Fiction còn một chi tiết khiến không ít người cảm thấy hơi khó xem: QUÁ NHIỀU THOẠI. Thế nhưng thoại phim lại chính là điểm mạnh của đạo diễn Quentin Tarantino – quái kiệt của giới làm phim.
Có thể hiểu nôm na rằng Pulp Fiction không hoàn toàn có nhân vật chính diện hoặc phản diện 100%. Tất cả chỉ xoay quanh một lát cắt về thế giới tội phạm. Nơi mà những gã côn đồ phục vụ cho ông chủ giàu có, nhận lệnh làm một thứ nhiệm vụ nào đấy. Tay ông chủ giàu có thì ngoài chuyện làm ăn ra, vẫn phải để mắt đến “con ghệ” xinh đẹp mà hắn cưng yêu nhất. Hiển nhiên thì bên cạnh đó là vài mối ân oán thù hằn này nọ. Thật sự hỗn loạn và phức tạp.
Tarantino từng làm việc tại cửa hàng cho thuê băng video, ở suốt trong cái nơi gọi tắt là “tàng kinh các” về phim nên ông tích lũy được kha khá kinh nghiệm xem phim. Quentin xem quá nhiều phim, hay cũng có mà dở cũng có. Ông biết cách chắt lọc những gì tinh túy nhất. Hoặc chí ít là với người khác thì không cần biết thế nào, nhưng nếu ông thấy nó hay thì cứ là ghi chú lại đã. Cảm quan xem phim của con người là thứ độc đáo dị biệt nhất. Thế là Pulp Fiction tựa như nồi lẩu thập cẩm, đầy rẫy bóng dáng của những gì thuộc về tinh hoa điện ảnh.
Vincent Vega và Jules Winnfield làm việc cho một gã đen hói tên Marsellus Wallace. Hai tên này khá lắm mồm. Có đạo đức nghề nghiệp ổn. Hẹn giờ thanh toán giết chóc nhưng phải đúng thời gian mới bắt đầu nhấn chuông. Bắn nhau hay giết người thì quá bình thường với dân anh chị rồi. Mấu chốt chỉ là hàng loạt những thứ mà hai thằng này tán dóc qua lại. Nào là chuyện phô mai ở Pháp, cho đến ông chủ Marsellus của chúng. Rồi cãi lộn chỉ vì chuyện massage chân. Từ mấy cái đấy lại chuyển qua đức tin, về phép màu của Chúa.
John Travolta có màn “hồi sinh” sự nghiệp ra trò kể từ sau mấy xuất phẩm phim âm nhạc thần tượng của thập niên 70. Riêng Samuel L. Jackson thì chính thức đưa bộ môn “chửi thề” lên tầm vóc vĩ đại hơn. Thật sự rất hiếm ngôi sao màn bạc nào văng tục “chất” như Samuel L. Jackson.
Rồi thì hai thằng nhiều chuyện nhiễu sự như thế cũng phải gặp rắc rối. Cách mà chúng giải quyết hậu quả cũng khôi hài như chính nội dung phim khắc họa. Một thế giới tội phạm không có đất có mấy đứa mặt ngầu, tất cả đều như mấy thằng hề ra đường không coi ngày.
Phải nhắc đến cô nàng Mia nữa – người yêu của thằng trùm Marsellus Wallace. Con nhỏ có mộng minh tinh, nhưng mà tài năng của nàng chỉ ở mức quay hình rồi dẹp chứ chả phải kiểu um sùm vì quá giỏi. Chắc bởi vì tâm lý đa sầu đa cảm kiểu nghệ sĩ nên Mia cũng lắm phiền phức. À mà phim tội phạm thì ngoại trừ súng ống máu me, chắc chắn phải có thuốc. Mấy gã xã hội đen chơi thuốc như uống vitamin ấy. Uma Thurman lúc này chưa nổi tiếng, nhưng vai Mia đúng là được đo ni riêng cho nữ diễn viên. Quentin còn mở đường hẳn cho một “vũ trụ” dành riêng cho cô đào trẻ mà. Cô đẹp theo nét cá tính nổi loạn, một kiểu phụ nữ nhìn bề ngoài đã thấy nguy hiểm, khó chơi. Nếu được giao nhiệm vụ là dẫn đào của đại ca đi chơi, phải đảm bảo con nhỏ được vui vẻ và an toàn, đồng thời không được đi lố giới hạn chủ tớ. Thằng nào thấy vui chứ riêng Vincent thì nó hồi hộp đến thốn cả quãng đời còn lại. Đi ăn uống thì quá ổn rồi, ấy vậy mà con nhỏ Mia chết tiệt nó phê lộn thuốc của Vincent. May mà cứu được, Mia cũng sợ Marsellus sẽ băm mình ra nên yêu cầu thằng đệ của bạn trai mình phải giữ bí mật về buổi “thác loạn” suýt mất mạng.
Mọi việc tưởng đâu vào đó thì lòi ra một tay đấu sĩ tên Butch. Tay này và Marsellus Wallace vô tình đã phải cùng “vào sinh ra tử” với nhau. Đầu dây mối nhợ chỉ liên quan đến một thương vụ giao dịch của của cả hai. Tay Butch “bùng kèo”, sau đó mọi việc nghiêm trọng chỉ vì một cái đồng hồ được xem là “bảo vật gia truyền” của dòng họ Butch Coolidge.
Pulp Fiction cứ lẫn lộn đan xen tình tiết giữa các tuyến tính thời gian. Để rồi không có phe chính nghĩa nào thắng, cũng không có đứa phản diện nào bị trừng phạt. Mọi hoạt động diễn ra như trò đùa, kể cả màn ăn cướp ở quán cà phê của một cặp đôi tội phạm “mầm non”.
Thế nhưng chính bởi sự mơ hồ trong cốt truyện, lại biến Pulp Fiction thành bữa tiệc thị giác hoàn hảo. Một thứ điện ảnh nguyên thủy khi dùng hình ảnh để kể chuyện. Chủ đề cũ nhưng hướng triển khai mới lạ, âm nhạc kinh điển lồng ghép theo dạng gợi tình, mở đề tài. Nhiều khán giả sau khi xem Pulp Fiction tại rạp chiếu phim sẽ rất dễ hình dung rằng bộ phim như xuất phẩm của một gã phê cần sa.
Rất khó để chê Pulp Fiction, chí ít nếu ai không đọc kịp thoại thì họ có thể kiên nhẫn xem lại và phì cười bởi những màn trao đổi ngô nghê vớ vẩn. Còn đã khen thì chỉ vì đơn giản Pulp Fiction quá đủ chất điện ảnh, đủ độ điên để biến thứ tào lao thành một tác phẩm nghệ thuật dị biệt. Có lẽ vì vậy mà suốt hơn 20 năm trôi qua, Pulp Fiction vẫn đảm bảo được vị trí vững chắc trong lòng người mê phim