Tra cứu lịch chiếu và đặt vé siêu nhanh
Những gã trai hư có gì mà quyến rũ để các cô gái vương vấn mãi không dứt? Đó có thể là lực hấp dẫn hút nhau khi xuất hiện hai thái cực trái ngược nhau.
Húc Tử lần đầu xuất hiện vô cùng ngạo nghễ, chủ động bắt chuyện và mạnh dạn tán tỉnh. Đối tượng của anh là Tô Lệ Trân, cô nàng ngây thơ nhanh chóng bị sự bất cần của Húc Tử quyến rũ. Thế nhưng Húc Tử chỉ yêu chứ không có thói quen gắn bó lâu dài. Sau khi Lệ Trân rời đi, một Mimi đúng chất gái làng chơi xuất hiện. Cô nồng nhiệt và cá tính nhưng rồi cũng bị bỏ rơi.
Lại nói về người họ Vương thích đeo kính đen. Sau khi cho ra đời Vượng Giác Tạp Môn, ông nhanh chóng tự tách biệt mình ra khỏi dòng phim xã hội đen đình đám thời bấy giờ. Nhận ra giữa muôn ngàn phim chiếu rạp tôn vinh hình tượng trượng nghĩa của các “đại ca”, Vương Gia Vệ dùng tư duy khác biệt của mình để chọn nhánh phim tình cảm mà phát triển.
Nói phim của Vương kính đen là phim tình yêu thì chưa đủ. Lão thích khai thác sự cô đơn và những thân phận khác nhau trong cuộc đời hơn. Thứ được khắc họa rõ nhất là xứ Hương Cảng, bảng hiệu với ánh đèn neon rực rỡ và những cá nhân tưởng chừng đậm màu cá tính nhưng lại đại diện cho rất nhiều tâm hồn đang ngồi trước màn hình.
A Phi Chính Truyện có thể xem là tác phẩm nghệ thuật đầu tiên cho việc định hình phong cách của Vương Gia Vệ. Chất Hongkong trong phim không xuất hiện, thay vào đó là bố cục máy quay đặc trưng, âm nhạc và một câu chuyện mơ hồ phóng khoáng.
Luôn có tên trong danh sách những phim hay nhất của điện ảnh Hongkong, nhưng tại phòng vé năm 1991, phim đã thất bại về doanh thu. Tuy nhiên giới chuyên môn lại đánh giá cao A Phi Chính Truyện và tài năng của họ Vương kia. Cả Vương Gia Vệ lẫn Trương Quốc Vinh đều được xướng tên trong đêm trao giải Kim Tượng.
Trước đó Trương Quốc Vinh từ một ngôi sao ca nhạc đã ghi ấn tượng tốt khi lấn sân điện ảnh. Không muốn bị nhận xét là thần tượng đóng phim, Ca Ca nỗ lực không ngừng khi có cơ hội xuất hiện trong những xuất phẩm lớn. Chàng cảnh sát Tống Tử Kiệt trong Anh Hùng Bản Sắc là dấu mốc chứng minh cho năng lực của Trương Quốc Vinh. Đến khi góp mặt trong tuyệt phẩm Yên Chi Khâu của đạo diễn Quan Cẩm Bằng, vai diễn Thập nhị thiếu gia Trần Chấn Bang đã cho thấy sự nghiêm túc và quyết tâm của anh.
Đến với A Phi Chính Truyện, Vương kính đen đã giao cho Trương Quốc Vinh một nhân vật kinh điển, vai diễn để đời với biệt danh “cánh chim không chân”.
Húc Tử trong phim bởi ám ảnh về việc bị ruồng bỏ từ mẹ ruột của mình nên đã không còn niềm tin vào bất kỳ thứ tình cảm nào trên đời. Hắn may mắn được một người dì nuôi dưỡng, sống cuộc sống vô định, không phương hướng và ăn xài như công tử chính hiệu. Sự ngạo mạn của Húc Tử và ánh mắt luôn đượm buồn được Trương Quốc Vinh thể hiện hoàn hảo không có khuyết điểm. Nam tài tử tài hoa diễn như không diễn, bởi lẽ từ anh đã toát lên phong thái của một gã tồi trong tình yêu. Nhưng sự man dại khó cưỡng của chú “ngựa hoang” luôn là điều kích thích các cô nàng, họ thích cảm giác làm chủ và thử thách “cải tạo” cái kẻ gọi là trai hư kia. Hình tượng Húc Tử xứng đáng với danh hiệu tên bad boy hoàn hảo nhất mà Vương Gia Vệ đã tạo ra.
Nếu xét ở phương diện tên tiếng Anh của phim – Days Of Being Wild, Những Tháng Ngày Hoang Dại ở đây đại diện cho tuổi trẻ. Thanh xuân của xã hội hongkong thập niên 60 bao gồm của Húc Tử, Mimi, Tô Lệ Trân, chàng cảnh sát si tình, bạn thân của Húc Tử… Họ đều đắm chìm trong những ngày tháng đẹp nhất của đời người. Trong đấy lại là những nỗi niềm dang dở, tình cảm không có dịp trao và hình bóng của người thương.
“Ngày 16 tháng 4 năm 1960, 1 phút trước 3 giờ chiều. Em đã ở đây với anh, anh sẽ khắc sâu 1 phút này trong lòng mình vì em. Từ giờ chúng ta đã bắt đầu tình bạn được 1 phút, đây đã là sự thật thuộc về quá khứ. Em không thể thay đổi được đâu.”
Thật vậy, nàng Tô Lệ Trân từng nói rằng luôn nhớ về gã đàn ông với 60 giây khiến cô rung động.
Vậy Húc Tử thì sao? Người bỏ rơi hóa ra cũng rất sợ cảm giác bị bỏ rơi. Ngày mà gã ta quay lưng bước đi sau khi gặp lại mẹ ruột thì quá khứ và nỗi đau cũng đã ở lại. Nơi cánh rừng xanh biếc của Philippines, dưới sự ngẫu hứng của jazz như chính nhân sinh, có một cánh chim không chân đơn độc đã thôi nhảy múa.
“Tôi từng nghe kể về một loài chim không chân cứ bay mãi, nó chỉ đáp xuống đất một lần duy nhất vào lúc chết. Nhưng thật ra, nó đã chết từ khoảnh khắc chào đời.”
Họ là những thanh niên lạc lõng giữa thời cuộc, mỗi người đều có hoài bão và mục đích riêng. Họ lướt qua nhưng để lại trong ký ức của nhau những mảnh ghép kỷ niệm rời rạc.
Húc Tử có thể không còn đó, nhưng về sau ở nơi 2046 Mimi vẫn luôn nhớ về “cánh chim không chân” ấy. Tô Lệ Trân rồi sau này cũng lại đối diện với câu chuyện của đời cô.
A Phi Chính Truyện kết thúc với một gã đàn ông đang lên đồ ăn diện để ra phố vào ban đêm, người này họ Châu. Lời chào tạm biệt chương đầu tiên là bằng giai điệu Jungle Drums của Xavier Cugat.