Tra cứu lịch chiếu và đặt vé siêu nhanh
Nhắc đến Method Acting hầu hết người xem sẽ hiểu đơn giản nhất là dạng diễn viên “xuất hồn” đi để hóa thân hoàn toàn trọn vẹn vào nhân vật, từ hành động, suy nghĩ, lời nói đều trở nên đồng nhất với vai trò được yêu cầu.
Marlon Brando là học trò của Stella Adler, ông được công nhận là một trong những Method Actor giỏi nhất mọi thời đại. Báu vật của ông – kỹ thuật Method Acting đã tạo cảm hứng và đam mê cho những thế hệ sau. Ngoài Marlon Brando thì Stella Adler còn đào tạo được một cậu học trò xuất sắc khác chính là Robert De Niro.
Robert De Niro
Từng được xem như là diễn viên người Mỹ vĩ đại nhất kể từ thời Marlon Brando, ông cũng là truyền nhân xuất sắc của kỹ thuật Method Acting. Sự nghiệp nam diễn viên bắt đầu có tiếng vang từ giải Oscar Nam Phụ Xuất Sắc cho vai diễn Bố Già thời trẻ trong The Godfather Part II. Để hóa thân vào vai ông trùm Vito Colerone, Robert De Niro đã dành hơn bốn tháng tới Sicily (quê hương của Bố Già trong phim), để sinh sống, học tiếng Ý cùng với thổ ngữ địa phương.
(Robert De Niro trong Bố Già phần II)
Năm 1976, vai diễn gã tài xế taxi cô đơn mang vết thương tâm lý sau khi trở về từ chiến tranh – Travis Bickle trong Taxi Driver, đã giúp Robert De Niro lưu danh trong lịch sử điện ảnh. Đoạn độc thoại kinh điển vốn không có trong kịch bản: “You talkin’ to me” cũng góp mặt trong danh sách 100 câu thoại bất hủ. Ông đã tham gia sinh hoạt ngắn trong quân đội để trò chuyện và hiểu về bản chất người lính cũng như tâm lý hậu chiến tranh, sau đấy lấy bằng lái và xin chính thức dành thời gian làm tài xế taxi thực sự.
Đến năm 1980, Robert De Niro giành giải Oscar thứ 2 ở hạng mục Nam Chính Xuất Sắc bằng tác phẩm Raging Bull. Đặc biệt màn trình diễn để đời của ông cũng là lần đầu tiên cả thế giới chứng kiến phương pháp Method Acting hoàn hảo từ bên trong suy nghĩ tâm hồn cho đến thể xác. Khái niệm “chuyển đổi cơ thể” để phù hợp với nhân vật cũng từ đây mà ra. Để hóa thân vào vai tay đấm bốc Jake La Motta, De Niro đã tập luyện để có thân hình rắn chắn khỏe mạnh, đồng thời học đánh quyền anh, tham dự thi đấu vài trận theo thể thức bán chuyên. Ngoài ra để khắc họa những năm tháng sa đọa tuột dốc phong độ của La Motta thì ông đã áp dụng chế độ ăn uống riêng biệt để tăng cân phù hợp với vai diễn.
Al Pacino
Nhắc đến Robert De Niro người ta sẽ còn nhắc đến một “cây đại thụ” khác cùng thời với ông chính là Al Pacino.
Nếu Vito Corleone của Marlon Brando là một ông trùm uy quyền thông minh, có trái tim ấm áp tình nghĩa. Thì cậu con trai Michael Corleone lại toát ra sự uy quyền bằng đầu óc thiên tài cùng sự lạnh lùng, tàn nhẫn.
Điều này đã được Al Pacino khắc họa xuất sắc bằng ánh mắt tàn độc kèm cái nhìn luôn như thể nhìn thấu tâm can của người đối diện. Al Pacino trở thành một Bố Già mới không kém phần vĩ đại so với cha mình.
(Al Pacino trong Scarface)
Phải đến năm 1993 Al Pacino mới nhận được một giải Oscar cho phim Scent Of A Woman. Tuy nhiên đối với người mê điện ảnh, Al Pacino mãi là hình tượng gangster vĩ đại nhất, chỉ bằng vai diễn gã du côn Cuba nhập cư trong Scarface (1983), đủ đưa ông trở thành một trong những nam diễn viên xuất sắc nhất. Sức ảnh hưởng của Scarface lan rộng toàn thế giới, trở thành niềm cảm hứng đối với văn hóa Hiphop và sự phát triển của thể loại phim xã hội đen ở Hong Kong về sau.
Al Pacino là học viên được đào tạo tại trường Actor Studio dưới sự chỉ dẫn của Lee Strasberg. Kỹ thuật Method Acting của ông áp dụng thường không quá nặng về việc “chuyển đổi cơ thể”, mà chủ yếu là sự đào sâu suy nghĩ nhân vật để hóa thân vào nhân vật từ bên trong. Khi đóng Scarface, Pacino chủ động thay đổi cách phát âm để trở nên giống một người nhập cư hơn.
Dustin Hoffman
Cuối thập niên 60, tại Hollywood còn chứng kiến một “chàng lùn” khác tung hoành trên màn ảnh. Người này là Dustin Hoffman – một trong những “con tắc kè bông” của nghệ thuật Method Acting.
The Graduate (1967) là một cuốn phim hay thuộc hàng kinh điển. Dustin Hoffman khi đó vẫn còn vô danh, ngoại hình thấp bé cùng chiếc mũi to từng là rào cản khi ông tham gia nghệ thuật. Sau nhiều cố gắng thì Hoffman cũng có cơ hội theo học tại Actor Studio.
Ngày đi casting The Graduate thì Dustin Hoffman khá lúng túng và hồi hộp, bộ dạng ngơ ngác thiếu kinh nghiệm của ông vô tình lại hợp với yêu cầu vai diễn là chàng sinh viên Benjamin Braddock. Thế là “màn chào sân” của Hoffman thành công ngoài mong đợi, một vai diễn nội tâm khó nhằn trao cho gã lính mới và rồi người này biến nó thành một show debut để đời khi đạt được đề cử Oscar đầu tiên.
(Dustin Hoffman trong The Graduate)
Một lần nữa Dustin Hoffman khiến người xem bất ngờ khi hóa thân thành một gã lưu manh lừa đảo, què quặc và bệnh tật trong Midnight Cowboy (1969). Đây là tác phẩm bị dán nhãn X (nhãn dành cho phim người lớn) khi ra mắt tại rạp chiếu phim, cũng là cái tên duy nhất thuộc nhãn X giành được giải Oscar cho hạng mục Phim Hay Nhất. Trong phim có một phân cảnh khi hai nhân vật chính đang đi trên phố, một chiếc taxi “nằm ngoài kịch bản” suýt tông phải Dustin Hoffman. Trong khoảnh khắc đó ông đã thốt lên câu thoại kinh điển “I’m Walking Here” trong trạng thái “sống cùng nhân vật”, đạo diễn đã giữ lại phân đoạn ngẫu hứng đó và khâm phục khả năng nhập vai đáng kinh ngạc của Hoffman.
Dustin Hoffman giành được giải Oscar đầu tiên cho bộ phim tâm lý tình cảm gia đình Kramer vs Kramer (1979) – một tác phẩm ý nghĩa, nhẹ nhàng sâu lắng dành cho các bậc cha mẹ. Hoffman hoàn toàn không khiến người xem thất vọng khi trở thành một chú “gà trống nuôi con” đối mặt đủ thứ rắc rối do người vợ bỏ đi, phim còn giới thiệu đến người xem một Meryl Streep xinh đẹp nhưng đầy tài năng cuốn hút.
Giải Oscar thứ 2 đến với ông vào năm 1989 trong bộ phim Rain Man, Hoffman hóa thân thành một người bị tự kỷ trên cuộc hành trình trở về gia đình, kế thừa tài sản và đồng hành với ông là cậu em trai do Tom Cruise thể hiện. Để vào vai, Dustin Hoffman đến trung tâm sinh hoạt dành cho người bị tự kỷ, ông trò chuyện và quan sát để hiểu họ hơn, nhờ vậy đã lột tả sinh động chính xác chân dung nhân vật một cách hoàn hảo nhất.
Hollywood vẫn còn rất nhiều “quái kiệt” diễn xuất và Method Acting luôn là “vũ khí tối thượng” để giúp họ gầy dựng danh tiếng.
(còn tiếp)