Logo Galaxy Header flex-none

Tải ứng dụng galaxy Cinema

Tra cứu lịch chiếu và đặt vé siêu nhanh

Trang chủ / Blog điện ảnh / Ký Sự Điện Ảnh - Kỳ 18: Rạp Chiếu Phim Là "Trạm Lưu Giữ Ký Ức"

Ký Sự Điện Ảnh - Kỳ 18: Rạp Chiếu Phim Là "Trạm Lưu Giữ Ký Ức"

Điện ảnh tuyệt vời như thế nào?

Đi hỏi những người thích xem phim thì chắc chắn câu trả lời là ngoài việc xem như một hình thức giải trí, phim ảnh giúp truyền cảm hứng, giúp họ có thêm động lực và niềm tin mỗi khi đối diện với trắc trở nào đấy.

Với các “tín đồ” của bộ môn nghệ thuật thứ 7 thì ngoài việc giải trí, truyền cảm hứng, điện ảnh còn là một vùng đất “thiêng”. Là thế giới đầy sắc màu, ẩn chứa những câu đố thách thức não bộ, lỡ bước vào sẽ bị mê hoặc không thể cưỡng lại. Còn gì thú vị hơn chuyện xem đi xem lại một thước phim cả trăm ngàn lần, để rồi mỗi lúc khám phá ra nhiều bí mật được gửi gắm có chủ đích.

Ấy mà vì vậy có nhiều nhận định tôn xưng điện ảnh như là “vua” của các loại hình nghệ thuật. Mỗi khung hình sẽ là một tuyệt tác hội họa, bố cục nội dung và tiết tấu của tác phẩm thỉnh thoảng sẽ đem đến trải nghiệm “đứng ngồi không yên” không khác gì hòa mình tại đại nhạc hội. Chạm đến trái tim là từng câu thoại bay bổng hơn cả thơ ca, người xem phải đồng cảm với số phận nhân vật, cảm tưởng rằng chính bộ phim làm ra dành cho mình cũng bởi diễn xuất đỉnh cao của người diễn viên.

Rồi nếu bỗng dưng điện ảnh “biến mất” thì sẽ ra sao?

Không phải vấn đề quá lớn lao đâu. Đầy rẫy loại hình giải trí khác vẫn tồn tại và phục vụ nhu cầu cơ bản của con người, vài ba cú click chuột thì ngồi tại nhà, thông qua màn hình tivi hoặc máy tính hay thậm chí là điện thoại thì vẫn xem được các tựa phim mới nhất.

Cuối tuần có thể ghé các sân khấu kịch, những tụ điểm âm nhạc để tha hồ có giờ phút thư giãn tối đa. Rõ ràng chẳng sao cả!

Ấy, sai rồi. Bây giờ hỏi lại nhé, nếu khái niệm rạp chiếu phim cũng “tạm” tan vào hư không thì sao?

Thật ra trong thời đại kỹ thuật số 4.0, khoa học tân tiến đến vượt xa trí tưởng tượng của loài người. Tuy vậy thật khó tin rằng lại có lúc ngành công nghiệp phim ảnh bị “đóng băng” toàn bộ, kèm theo đấy hiển nhiên là doanh thu phòng vé giảm đến con số kỷ lục – cán mức ở con số 0.

Chuỗi ngày dài chỉ ở trong nhà, làm bạn với mạng xã hội, chơi game, xem phim trực tuyến… Cũng thú vị đấy, nhờ những ngày sống chậm này mà đôi khi phát hiện ra nhiều điều ý nghĩa hơn trong cuộc sống. Guồng quay hối hả không còn, nên sự chú tâm đổ dồn về việc luyện tập thể thao nâng cao sức khỏe, chú ý vào chế độ dinh dưỡng thông qua học nấu ăn…. Nhưng tất cả ngần ấy thứ vẫn có vẻ chưa trọn vẹn.

Một buổi dạo phố, ăn uống tại hàng quán rồi lại bước tới rạp, thả hồn vào không gian điện ảnh say đắm với loạt nội dung bom tấn, âm thanh hình ảnh sống động đến mức cảm tưởng như mọi thứ đang diễn ra trước mắt. Thật sự cái thú xem phim rạp vẫn có gì đấy sảng khoái hơn hẳn.

Đã từ rất lâu, thánh đường của những kẻ đam mê mộng mơ quả quyết rằng, chỉ khi xem phim tại rạp thì mới hoàn toàn “xuất hồn” bước vào thế giới quan đầy kỳ thú mà các đạo diễn và biên kịch vẽ nên. Thậm chí có người sẽ còn bị nghiện hương vị bắp rang hoặc nước uống tại rạp. Chẳng biết từ khi nào mà lại có những lời bàn tán như “bắp rang ăn ở rạp phim nó đã hơn, phê hơn nhiều”, “rạp này bắp ngon hơn rạp kia nè”…., nhưng với những vị khách không quá cầu kỳ trong việc chọn phim thì bắp và nước luôn là mối quan tâm hàng đầu của họ.

Thế mới thấy, thật tẻ nhạt khi ngày nào đó người ta không còn xem phim mới tại rạp, chỉ còn giới hạn qua màn hình 15inch, 50inch, 65inch…, dẫu rằng vẫn hay đấy, vẫn vui đấy, nhưng việc này cũng giống như nếu chỉ thông qua một chiếc tai nghe để xem lại một buổi liveshow của siêu sao nhạc pop nào đấy, thì chẳng thể nào bằng việc trực tiếp nhún nhảy tại sân vân động ngày hôm đó.

Cũng sẽ có ý kiến cho rằng rồi sự vươn lên của những nền tảng stream phim thông qua internet dần dần thế chỗ rạp chiếu phim. Nhưng chỉ là phỏng đoán, và chẳng ai biết chắc chắn được chuyện gì sẽ còn xảy ra trong tương lai.

Rạp phim không chỉ là nơi hội ngộ của “mọt phim”, còn có thể ví như một “trạm lưu giữ ký ức”. Coi nào, có rất nhiều kỷ niệm ở đây ấy chứ. Về lần đầu tiên bước vào không gian rộng lớn, ghế ngồi thoải mái và màn hình cực to, cùng âm thanh thỉnh thoảng gây “giật mình”. Về cả mối tình đầu nào đấy hoặc là nơi mà cặp đôi nào đấy có cuộc gặp gỡ “định mệnh”. Có khi là những tình huống dở khóc dở cười như xem nhầm một bộ phim quá tệ đến mức ngủ quên, hoặc xui khiến “đụng nhầm” một con ma đáng sợ nào đấy trên phim khiến phải bỏ về giữa chừng.

Chỉ những điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy, có lúc mọi người sẽ bỏ quên chúng, nhưng khi hoài niệm lại đôi khi khiến tất cả mỉm cười.

Ở khía cạnh nào, rạp phim cũng có thể xem như “trường điện ảnh”. Không thiếu những đạo diễn lừng danh như Martin Scorsese, Vương Gia Vệ, Ngô Vũ Sâm, Akira Kurosawa…thuở thiếu niên đều lang thang khắp các rạp chiếu, xem hàng chục bộ phim để tích lũy kinh nghiệm làm bàn đạp để chấp cánh cho ước mơ vĩ đại trở thành hiện thực.

Khi quãng thời gian đen tối đã đi qua, sau cơn gió nghịch cảnh lúc nào cánh diều cũng bay cao hơn. Mọi thứ trong lúc suy tàn nhất cũng là dấu hiệu cho sự khởi đầu tốt đẹp hơn nữa. Khán giả nhớ rạp chiếu và ngược lại “trạm điện ảnh” cũng đang nóng lòng chào đón những người bạn tốt nhất của mình. Điều tích cực đang “hồi sinh” và tất nhiên rạp chiếu cũng trở lại để lắng nghe những tiếng bàn luận khen chê về bộ phim nóng hổi vừa khép lại, nghe những tiếng sột soạt của bắp rang cùng nước ngọt. Mỗi ngày bình thường nào đấy đều là một món quà.

“Niềm hy vọng là một sự tốt lành, có thể còn là thứ tốt nhất, và sẽ chẳng có điều tốt đẹp nào chết đi cả”Andy Dufresne.