Logo Galaxy Header flex-none

Tải ứng dụng galaxy Cinema

Tra cứu lịch chiếu và đặt vé siêu nhanh

Trang chủ / Bình luận phim / [Review] The Man From U.N.C.L.E: “Đặc Sản” Điệp Viên Và Thời Trang Kiểu Cũ

[Review] The Man From U.N.C.L.E: “Đặc Sản” Điệp Viên Và Thời Trang Kiểu Cũ

The Man From U.N.C.L.E mang đến đúng điều mà Guy Ritchie đã hứa hẹn. Một phim điệp viên lấy bối cảnh thập niên 60 sang trọng và bóng bẩy, từ cách ăn mặc cho đến các nhân vật phản diện và lối hành động đậm chất cổ điển. Và tất nhiên, hoàn thành công việc giới thiệu ba nhân vật chính sẽ trở thành nhóm Lực Lượng Thực Thi Pháp Luật sau này.

Mất 40 năm để bộ phim truyền hình điệp viên ăn khách của đài NBC được chuyển thể lên màn ảnh rộng, trong một năm mà dường như mọi thứ và mọi nơi đều trở thành sân chơi của điệp viên. Richie từng bày tỏ sự yêu mến của ông dành cho thập kỷ 60, “thời kỳ vàng” của điệp viên với 007 và lối hành động lén lút quyến rũ. Ngoài ra, là thời trang và xe hơi. Khó có thập kỷ nào có gu ăn mặc và thẩm mỹ đạt đến mức nghệ thuật như thế.

Nhưng điểm quyến rũ chính ở cốt truyện của U.N.C.L.E lại nằm ở sự phối hợp giữa Mỹ và Liên Xô, hay đúng hơn là bộ đôi điệp viên Napoleon Solo (Henry Cavill) và Illia Kuryakin (Armie Hammer). Ngay ở thời kỳ đầu chiến tranh lạnh, khi trên truyền hình vẫn đang chiếu cảnh tổng thống Kennedy phát biểu về việc Mỹ sẽ chạy đua đến cùng với Liên Xô trong vũ trang và hạt nhân như thế nào. Solo lịch lãm theo kiểu quý ông của James Bond, trong khi Kuryankin thô lỗ, bạo lực và gặp vấn đề về tâm lý do người cha trong quá khứ. Solo xuất thân là một tên trộm, dù là trộm “quý phái” chuyên hôi của các tác phẩm nghệ thuật từ thời thế chiến. Kuryankin vốn là nòi từ quân đội, với sự tự tôn luôn hiện rõ ngay từ câu cửa miệng “Nếu là người con xứ Bạch Dương...” Rõ ràng không phải là một đội lý tưởng.

Mở đầu phim, là cảnh Solo ung dung bước qua bức tường Berlin để đến Đông Đức, tìm gặp cô gái làm nghề thợ sửa xe Gaby (Alicia Vikander). Không liên quan lắm giữa nghề nghiệp này và việc cô có người cha là nhà khoa học nổi tiếng với việc chế tạo bom hạt nhân. Ông ta hiện đang bị một tổ chức bí ẩn giam giữ, và cả CIA lẫn KGB (Ủy Ban An Ninh Quốc Gia của Liên Xô) đều lo ngại chúng đang tiến gần đến việc bán công nghệ này cho các cường quốc. Gaby là cầu nối duy nhất để tiếp cận. Họ chấp nhận bắt tay hợp tác, và Solo cùng Kuryakin dù ghét nhau ra mặt đành gật đầu đồng ý.

Về phần kịch bản, U.N.C.L.E không có mấy điểm mới mẻ và đáng chú ý. Câu chuyện tách biệt và rõ ràng không hề có ý liên hệ gì nhiều đến sự căng thẳng hay mang nhiều yếu tố lịch sử hơn các bản tin làm nền ở đầu phim. Không có sự lắt léo hay sự phức tạp, mà là một đường thẳng từ A đến B, xen kẽ là đôi chút kịch tính đến từ lối mở nút có chút vụng về của Richie. Dù vậy, ngay từ đầu đó đã không phải là điều các nhà làm phim hướng đến. U.N.C.L.E, về cơ bản không phải là phim xuất sắc, vẫn là một hành trình vui nhộn với sự đầu tư công sức được đặt đúng nơi đúng chỗ. Và vẫn có những điểm nhấn khó phai sau khi rời khỏi rạp. Đầu tiên là ở các trường đoạn hành động được thực hiện gọn gàng, đầy đặn, điều người ta có thể an tâm ở Guy Richie. Tư duy hành động của ông đã được chứng minh qua các phim Snatch (2000) hay Sherlock Holmes (2009). Và ở phim này, ông không làm người xem thất vọng. Cảnh đầu tiên khi Solo cùng Gaby chạy trốn khỏi Đông Đức có được đúng nhịp điệu và thứ năng lượng cần có, với Henry Cavill đủ sức để dẫn dắt bằng ngoại hình và cả sức hấp dẫn tự nhiên của anh. Cavill chứng minh rằng anh có nhiều tố chất diễn viên hơn chỉ một vai diễn Superman, và ngoài thân hình người mẫu lý tưởng cho các bộ trang phục xa hoa, đắt tiền.

Tất nhiên U.N.C.L.E rất chú trọng đến yếu tố thời trang, “đặc sản” của thập niên 60 mà Richie đã muốn khai thác ngay từ đầu. Phim có được sự tham gia của nhà tạo mẫu nổi tiếng Joanna Johnton, và không ngạc nhiên khi rất nhiều cảnh có sự xuất hiện của các nhãn hiệu thời trang, túi xách, và trang sức sang trọng. Ngay cả chiếc mũ nồi và trang phục có phần “quê mùa” của Kuryakin, những người sành điệu sẽ khám phá ra nhiều điều thú vị. Các đoạn quảng cáo được lồng ghép khéo léo đến mức không nhận ra, nên không hề khó chịu (“Chiếc túi xách này giá còn cao hơn chiếc xe của tôi”)

Tuy nhiên, nếu Cavill là người đồng điệu được cả yếu tố diễn xuất và thời trang, thì tiếc thay Hammer và Vikander không có được sức hút đó. Từ sau màn ra mắt với vai phụ trong phim The Social Network (2010), Hammer vẫn chưa thể có được vai diễn đột phá nào. Kuryakin dù có khá hơn, vẫn khó có thể gọi là màn trình diễn ấn tượng, dù anh đã rất cố gắng ở cả ngữ giọng và biểu cảm gương mặt. Anh có thể vừa vặn với các bộ quần áo, nhưng không hề vừa với nhân vật, đặt trong sự cân bằng với Solo của Cavill. Người xem vẫn chỉ thích thú khi Cavill xuất hiện. Sự liên kết của bộ đôi này dừng lại ở mức vừa đủ để không lạc lõng, nhưng còn xa mới có thể sâu sắc và ít nhất, thú vị. Nhân vật nữ của Alicia Vikander, nữ diễn viên ghi dấu ấn vào đầu năm nay với phim khoa học viễn tưởng Ex-Machina, gợi đến Sarah Conner của Emilia Clarke trong Terminator Genysis vừa rồi. Lối diễn của cô rõ ràng không hợp với kiểu nhân vật Gaby, chúng ta luôn thấy cô gồng gắng quá mức.

Nếu phải nói đến nhân vật nữ thật sự đáng nhớ, thì đó là vai phản diện Victoria của Elizabeth Debicki. Từ giây phút đầu tiên xuất hiện, nữ diễn viên người Pháp này thu hút tất cả sự chú ý về phía cô, ở cả sức quyến rũ bề ngoài và sự nguy hiểm tiềm ẩn bên trong. Chúng ta có thể thấy bằng mắt thường rằng, Victoria là một con rắn, ở cảnh cô ta trườn quanh Solo bị bất tỉnh. Và mọi người còn bị cuốn hút ở gu thời trang của cô ta một cách tự nhiên nhất. Bạn có thể dừng một cảnh bất kỳ có Dibicki và thoải mái ngưỡng mộ lối trang điểm cầu kỳ tinh tế, các phụ kiện hoa mỹ, cách phối màu trên trang phục của cô ta. Một nhân vật ít xuất hiện hơn là Hugh Grant, trong vai ông sếp từ bản truyền hình Waverly, mang đến đúng chất hài hước mà bộ phim cần đến, mà cả Harmer và Vikander chưa thể thể hiện được.  

Khá khó để nói rằng liệu U.N.C.L.E có thể thành công với vai trò một loạt phim hay không. Nó thiếu khá nhiều thứ để có sự ổn định về lâu dài, mà cốt lõi nhất là ở các nhân vật và sự liên kết giữa họ. Nhưng ở mặt bằng chung của phim giải trí, và của phim điệp viên năm nay, thì những điều đáng để thưởng thức vẫn nhiều hơn điều đáng để phàn nàn. Và ai lại không muốn trở lại thập niên 60 thêm một lần nữa?