Tra cứu lịch chiếu và đặt vé siêu nhanh
Năm 1982, loài người gửi lên vũ trụ đoạn clip quay lại các trận đấu ở vòng chung kết game thùng thế giới, với hi vọng tìm kiếm người ngoài hành tinh. Nhưng khi người ngoài hành tinh xem được chúng, họ nghĩ rằng loài người đang muốn tấn công họ.
Khởi điểm của Pixels, bộ phim mới nhất của danh hài Adam Sandler là khá ngớ ngẩn. Nhưng những người quen với phim Sandler sẽ không thấy phiền, vì bất chấp logic để tạo tiếng cười là đặc trưng của nam diễn viên này. Anh vào vai Brenner, người sau khi chiến bại trong trận chung kết trò Donkey Kong, đã thất vọng rồi đi xuống trong đời. Thay vì trở thành tài năng hứa hẹn trong ngành kỹ thuật, hơn 30 năm sau, Brenner hài lòng với vị trí anh thợ lắp ráp thiết bị điện tử. Trong khi đang làm việc tại nhà cô nàng xinh đẹp Violet (Michelle Monaghan), Brenner nhận được tin các nhân vật điện tử thùng đang tấn công thế giới. Hóa ra người ngoài hành tinh đã quyết định “đi trước một bước”, chế tạo ra đội quân hùng mạnh là các nhân vật game họ nhìn thấy, và bắt loài người tham gia một loạt trò chơi. Nếu thắng, cứu được trái đất. Nếu thua, game over.
Quân đội là vô nghĩa trong tình huống này. Và để cứu lấy trái đất, Tổng thống Mỹ kiêm bạn cũ của Brenner đã tập hợp biệt đội bao gồm “trùm” các trò chơi “xưa như trái đất” là Pac-Man, Donkey Kong, Centipede... Những trò mà “các cụ nhà tôi hay chơi,” như lời một gã trong văn phòng Tổng thống. Brenner đứng trước cơ hội trở thành người hùng, và thay đổi cuộc đời mình từ sai lầm quá khứ.
Nếu so sánh với bộ phim cùng đề tài năm 2012 của Disney là Wreck-it-Ralph, Pixels rõ ràng lười biếng hơn rất nhiều trong việc xây dựng cốt truyện. Người xem có thể bỏ qua hết các sự kiện năm 1982, hay cả sự tồn tại của người ngoài hành tinh, vì nó không có giá trị gì hơn là làm nền cho các trò chơi xuất hiện. Nhưng nếu dễ dãi mà tạm chấp nhận kịch bản, thì Pixels vẫn gây thất vọng ở dàn nhân vật, vốn không hề đáng yêu. Kevin James trong vai vị tổng thống khờ khạo khá đáng chán, không phải kiểu khờ khạo khiến người ta bật cười, mà nhàn nhạt thiếu sức sống. Người hâm mộ phim Sandler sẽ nhớ nhiều đến đồng diễn thân thiết Rob Schneider ngày nào hơn, tục tĩu nhưng có cái duyên hài thật sự. John Gad vào vai Ludlow, chàng “Nerd” điển hình cùng mối tình sâu nặng với nhân vật điện tử, có thể xem tạm vớt vát. Chỉ có Peter Dinklage là mang đến đúng chất hài người ta chờ đợi.
Adam Sandler có vẻ hơi đuối sức ở nửa sau sự nghiệp. Anh từng dễ dàng cuốn hút hơn dù lối diễn tưng tửng và ít biểu cảm không mấy khác biệt. Trong Pixels, anh làm điều người ta sẽ gọi là “tròn vai”, trong một kịch bản thiếu hẳn các câu thoại hài hước và thú vị, Sandler không nâng được nó lên như mong muốn. Bù lại là vai nữ chính của Michelle Monaghan, dù đã ở độ tuổi 40 vẫn duyên dáng và quyến rũ, đặc biệt hơn là hài hước, ở mỗi cảnh cô xuất hiện.
May mắn là, Pixels được cứu rỗi bởi các yếu tố nằm ngoài nội dung, ở đồ họa 3D đẹp mắt và các màn chơi sôi động gợi nhiều hoài niệm. Hiệu ứng đồ họa là điểm cộng lớn cho phim, với các nhân vật được giữ nguyên kiểu “cổ lỗ sĩ” 16 bit toàn các khối vuông, mà vẫn sống động và có hồn. Riêng kiểu hoài niệm trong phim không khiến người xem rưng rưng như Wreack-it-Ralph (có thể có ở 5 phút đầu phim), mà là kiểu khiến họ thốt lên “ồ đúng rồi” khi gặp lại các nhân vật game cũ. Những người còn nhớ cấp độ 2 của trò Centipede hay mánh phải bắn vào đầu tránh chúng phân thân, luật chơi Pac Man khi ăn “viên sức mạnh”, hay từng cày cuốc với Donkey Kong sẽ thích thú hơn. Phải nói thêm rằng màn cao trào cuối, đặt trong nền nhạc We Will Rock You của Queen là khá xuất sắc và sáng tạo, kích động được cảm xúc người xem, và khiến họ ao ước có nhiều thêm nữa. Với những đứa trẻ lớn lên với PlayStation và PC, có thể hiệu ứng sẽ không được mạnh mẽ như thế.
Pixels có vài diễn viên khách mời là nữ vận động viên quần vợt nổi tiếng, và như trailer đã giới thiệu, “cha đẻ” của trò chơi Pac-man. Nhưng không phải là nhân vật bị “gặm tay” như quảng bá, ông xuất hiện chỉ vài giây ngắn ngủi ở đầu phim, trong cảnh nhà máy.
Cuối cùng, không phải để bênh vực Adam Sandler, nhưng có vẻ Pixels đang chịu sự bất công từ giới phê bình. Phim không quá tệ như người ta đánh giá, tất nhiên sẽ không nằm trong hàng hay nhất của Sandler. Họ đến với phim anh là để được cười, thì sẽ được cười, chỗ này chỗ kia. Và muốn gặp lại vài người bạn ký ức, họ sẽ được gặp. Không nhiều hơn, và không ít hơn.