Logo Galaxy Header flex-none

Tải ứng dụng galaxy Cinema

Tra cứu lịch chiếu và đặt vé siêu nhanh

Trang chủ / Bình luận phim / [Preview] The Walk: Không Phải Đi Dây, Mà Là Kỳ Công Phi Thường

[Preview] The Walk: Không Phải Đi Dây, Mà Là Kỳ Công Phi Thường

Đã có khoảng 4000 người từng leo lên đỉnh Everest. 12 người đã đặt chân lên mặt trăng. Nhưng chỉ có duy nhất và sẽ là duy nhất một người từng đi qua hai tòa tháp đôi ở Trung tâm thương mại đặt tại New York, Mỹ. Một buổi sáng lạ thường năm 1974 đã đi vào lịch sử, và được tái hiện chân thực trong bộ phim The Walk (Bước Đi Thế Kỷ), do Robert Zemeckis làm đạo diễn.

Đồng điệu tâm hồn

Người đàn ông đó là Philipe Petit, nghệ sĩ đi dây người Pháp đã khiến cả New York chết lặng vào buổi sáng mùa hè năm ấy. Buổi biểu diễn của ông, hoàn toàn trái pháp luật với hành động lén chăng dây vào bình minh trước đó, vẫn còn gây tranh cãi đến tận hôm nay. Đó là nghệ thuật, hay là liều mạng vô ích? Là phẩm chất nghệ sĩ, hay như báo cáo của sở cảnh sát sau đó, “tạo ra trạng thái mạo hiểm không nhằm mục đích hợp pháp nào”? Nhiệm vụ của Zemeckis là trả lời câu hỏi đó, hay chính xác hơn, giúp người xem trả lời câu hỏi đó bằng tác phẩm điện ảnh mới nhất này.

Zemeckis, đạo diễn lừng danh với những bộ phim đã trở thành kinh điển như trilogy Back To The Future, Forrest Gump, thừa nhận rằng ông chưa từng nghe đến Petit và kỳ công ấy vào thời điểm nó xảy ra. Một thập kỷ sau, vào khoảng năm 1984, ông mới nhìn thấy màn trình diễn trong quyển sách ảnh “Người Đi Giữa Hai Tòa Tháp” của  Mordicai Gerstein. Đó là khoảnh khắc ý tưởng chuyển thể câu chuyện thành phim xuất hiện, một cách mạnh mẽ và choáng ngợp. “Tôi hoàn toàn đồng cảm với đam mê của ông ấy,” ông nói, “và biết rằng phải làm bộ phim này bất kể thế nào đi nữa.”

Trong khi đó, Joseph Gordon-Levitt, người sẽ hóa thân thành Petit, lại có liên hệ với ông theo cách khác, không kém phần sâu sắc. Petit là thần tượng của anh trai Levitt, và là nguồn cảm hứng cổ vũ anh theo đuổi nghệ thuật xiếc, trước khi gặp nạn qua đời 5 năm trước. Levitt cũng từng là một trong những người cuối cùng có mặt ở tòa tháp đôi vào năm 2001, chỉ hai tuần trước khi nó sụp đổ. “Tôi đã từng ở đó. Có những đám mây dưới chân bạn. Và cảm giác như bạn đang bước đi trên mây, chứ không phải trên một tòa nhà,” anh nói.

“Vươn tới tầng mây”, cũng là tựa một quyển sách viết về Petit, bên cảnh quyển tiểu thuyết thành công vang dội “Người Đi Dây” (Man On Wire, đã được dịch sang tiếng Việt). Cả hai đều miêu tả kỳ công này một cách bình dị, nhưng không kém phần rực rỡ. Nó không chỉ là màn đi dây, nó là sự kết nối, và thứ gì đó hơn thế nữa, là một vết gạch ngang, một dấu ấn rõ nét trong buổi giao thời nước Mỹ, đặt trong bối cảnh hoang mang của cuộc chiến tranh Việt Nam, và sự mông lung về tương lai của thế hệ cũ. Tác giả Column McCann từng nhận xét thẳng thắng về Petit “Ông ấy chiếm lĩnh những không gian công cộng, và biến chúng thành thứ gì đó mà chúng ta sẽ phải nghĩ lại một lần nữa.” Đó là sự phi thường.

Kỳ công điện ảnh

Bộ phim sẽ đưa người xem vào hành trình công phu, suốt 6 năm trời chuẩn bị cho 1 giờ biểu diễn của Phillip Petit. Đó là nhiều năm trời nghiên cứu cấu trúc tòa tháp, tính toán chi li đến từng chi tiết nhỏ như sức gió, thời tiết, sự cố bất ngờ, vượt qua các hàng rào an ninh, tập hợp những người chung chí hướng từ khắp thế giới, trải qua vô vàn thất bại và phản bội... Chỉ để hiện thực hóa giấc mơ của mình. The Walk là một minh chứng đầy cảm hứng và xúc động về ý chí và sức mạnh của ước mơ có thể cổ vũ con người đi xa đến đâu.

Joseph Gordon-Levitt đã được chính Phillipe Petit hướng dẫn đi dây trong nhiều ngày. Đến ngày thứ 8, anh đã có thể bước những bước đơn giản nhất. Nhưng quan trọng hơn, thứ anh cần học hỏi là tinh thần và phong thái của Petit, và chuyển nó thành màn trình diễn bằng cơ thể khi lên hình. Và cả những cảm xúc khác như lo lắng, sợ hãi, đặc biệt ở thời điểm bước đi trên những sợi dây, đó không phải là thứ có thể dễ dàng nhập vai. Đó là khoảnh khắc cần đến sự kết nối.

Levitt nhận xét rằng Petit là một con người “có nhận thức rõ rệt về sự lạc quan”. Họ đã cùng nhau chia sẻ sự mất mát. Levitt mất anh trai, còn Petit mất đi cô con gái chỉ vừa lên 9 do bệnh tật. Họ tạo ra một mối quan hệ thân tình và chia sẻ trong khi làm việc, điều có thể khởi động cho màn hóa thân tuyệt vời phía trước.

Nhiệm vụ của Zemeckis có phần còn nặng nề hơn. Việc nắm bắt được không khí vào buổi sáng ấy, sức tác động mạnh mẽ của nó, giá trị lịch sử của nó, đặt trong tư duy điện ảnh hiện đại, là vô cùng khó khăn. Thứ ông cần mang đến, không phải chỉ là một bộ phim hồi hộp, đứng tim, bằng các góc quay chóng mặt mất thăng bằng, mà như Levitt miêu tả “thứ gì đó phi thường, vĩ đại, khiến trái tim bạn đập nhanh và nghĩ rằng, Chúa ơi, thật đẹp đẽ!”

Ngoài Levitt, không thể không nói đến dàn diễn viên tài năng. Với sự tham gia của Ben Kingsley trong vai người thầy Papa Rudy, nữ diễn viên trẻ đầy hứa hẹn Charlotte Le Bon vào vai người bạn gái Annie, cũng là nghệ sĩ đường phố luôn cổ vũ cho anh. Họ đều tỏ ra rất hài lòng với bộ phim, và tin rằng khán giả đại chúng sẽ chấp nhận nó rộng rãi.

Zemeckis từng đứng tên cho những bộ phim sẽ mãi mãi ở lại trong lịch sử điện ảnh, như Forrest Gump, liệu ông có thể tạo ra thêm một tác phẩm kinh điển mới, bằng dự án tham vọng này? Trang Rotten Tomatoes đang cho thấy sự ủng hộ của giới phê bình với số điểm cao 89% trên 189 bài bình luận, kèm theo nhiều lời khen ngợi. Trong khi khán giả đại chúng đã cho bộ phim số điểm gần tuyệt đối A- trên trang Cinemascore.

Có vẻ như bằng cách nào đó, cũng kỳ diệu như màn trình diễn của Petit, Zemeckis đã chinh phục được cả giới phê bình và khán giả, đồng nghĩa cân bằng ở cả giá trị nghệ thuật và giải trí. Và chúng ta có thể chiêm ngưỡng kỳ công điện ảnh của ông bắt đầu từ ngày 23/10 tới đây.